SDU – NƠI ƯỚC MƠ BẮT ĐẦU
- Thứ hai - 27/07/2020 21:12
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Dòng đời là những chuyến đi và có những chuyến đi đã đưa ta về với những nơi ghi dấu nhiều ý nghĩa. Không biết tình cờ hay chính cái duyên may mắn đã đưa tôi về với mái trường Đại Học Sao Đỏ thân yêu.
Thấm thoát mới đó mà đã hơn 9 tháng học tập và làm việc tại trường kể từ cái ngày cầm giấy báo nhập học trên tay, lẽo đẽo theo chân bố mẹ đến trường nhập học, mình như đứa trẻ lọt thỏm giữa phố Bùi Thị Xuân. Mình đã nuôi dưỡng ước mơ được trở thành đứa con bé nhỏ của mái nhà thân yêu này từ bao giờ không biết nữa. Giờ đây nhìn lại chặng đường đã qua, mình thật không thể tin được rằng mình đã hoàn thành được ước mơ cháy bỏng của mình bấy lâu, tuyệt vời như một giấc mơ, nhưng tuyệt vời hơn đó lại là giấc mơ có thật.
Lật lại những trang ký ức ngày ấy, mình một cậu bé vừa rời vòng tay bố mẹ sau mười hai năm đèn sách, bắt đầu làm quen với bao lo toan về cuộc sống tự lập nơi đất khách. Nỗi nhớ nhà, nhớ người thân, những cám dỗ nơi thị thành mà mọi người vẫn thường hay dặn dò tôi nên đề phòng khiến tôi không khỏi lo lắng cho những tháng ngày sắp tới. Nhưng kỳ lạ thay khi đứng trước cổng trường Đại học Sao Đỏ thân yêu này ngày ấy, mọi ý nghĩ kia dường như tan biến, thay vào đó là cảm giác thân thương, trìu mến như đây là ngôi nhà thứ 2 của mình vậy, trong từng cơn nắng nhỏ của những ngày tháng tám, điều đầu tiên để lại trong tâm trí của mình đó là cái chất giọng mộc mạc và đặc trưng của những người con miền đất di sản nơi Côn Sơn Kiếp Bạc sao mà thân thương thế. Những chỉ dẫn nhiệt tình, những cử chỉ quan tâm của thầy cô, các anh chị sinh viên tình nguyện, có gì đấy sao mà ấm áp, sao mà ngọt ngào đến vậy. Phải chăng đây chính là mái nhà thứ hai của nhiều người con đến từ khắp các miền quê mang nhiều hoài bão và ước mơ như tôi. Những tháng năm bắt đầu của mình khi đến mái trường bắt đầu thật bỡ ngỡ nhưng cũng đầy thú vị. Không còn là không gian lớp học nhỏ bé như thời còn học sinh, thay vào đó là một giảng đường khang trang với màn hình đèn chiếu, với bài giảng điện tử vô cùng tiện nghi với những mô hình thực tế đã làm bao ánh mắt của những sinh viên mới như chúng mình cứ xoay tròn vì thích thú. Giảng đường rộng, và tình thầy trò cũng mênh mông không kém. Cuộc sống xa nhà của mình nói riêng và của những sinh viên khác nói chung trở nên dễ dàng hơn nhờ vào sự quan tâm, chia sẻ, gần gũi của các thầy cô trong trường. Mình đã từng mơ rất nhiều về Hải Dương nơi con phố cổ nhiều nét đẹp, nhiều điều thú vị để mình khám phá. Nhưng mình chưa 1 lần từng mơ về nơi đây như một mái nhà thân thiết của chính mình. Ấy vậy mà điều giản dị ấy đã trở thành kỉ niệm đầu tiên và có lẽ là khó quên nhất của tôi về mái trường Đại học Sao Đỏ bây giờ. Trải qua hơn 9 tháng học tập, bên cạnh những Thầy cô giỏi về chuyên môn luôn cập nhật những kiến thức cũng như phương pháp dạy học tiên tiến và luôn được trẻ hóa, bên cạnh những giờ lý thuyết hay những giờ miệt mài nơi xưởng thực hành từng lớp sinh viên chúng tôi trưởng thành lên, lĩnh hội nhiều kiến thức. Tôi thật tự hào khi được trở thành sinh viên của trường Đại học Sao Đỏ. Từ giờ phút đầu tiên bước chân vào trường, là tôi như có thêm một mái nhà để yêu thương, một nơi để hướng đến và khắc sâu trong tâm trí. Và thật tự hào biết bao khi được học dưới ngôi trường thân yêu. Có niềm hạnh phúc nào bằng khi mình được trở thành một phần của đại gia đình này, hạnh phúc nào bằng khi nơi mình yêu lại yêu thương mình. Và có lẽ cũng giống như mình, ở đâu đó tận sâu trong đáy lòng, tất cả những người con của mái nhà đầy yêu thương ấy đều dành cho trường vị trí lớn nhất trong trái tim. Để rồi đây có lẽ từng nhành cây, ngọn cỏ nơi sân trường, từng khu giảng đường, từng phòng ki túc xá, các phòng trọ cũng trở nên thân thuộc, gắn bó và yêu thương. Và chúng tôi sẽ trưởng thành từ mái trường mến yêu SDU. |